Không khí rừng chiều vô cùng dễ chịu, gió lồng lộng mát rượi thổi từng cơn. Thế nhưng trong khung cảnh mê hoặc này, bốn người đàn ông lại đang rảo bước vội vã. Dẫn đầu là một người cao lớn vạm vỡ, tay cầm cây gậy dài mảnh không ngừng khua khoắng đám cỏ.
Bạn đang xem: Hồ ly chín đuôi báo thù
“Đại Kiều, anh bảo chuyện này có gở không.” Người đàn ông mập mạp tiến tới thì thầm bên tai gã cao lớn kia: “Từ sau khi chúng ta chơi con bé em thằng Kim Trụ thì tuyệt nhiên không còn gặp nó nữa. Đến thằng tiểu tử Kim Trụ cũng biến mất luôn. Càng lạ hơn là nhà lão Sơn Giang lại chẳng hề báo cảnh sát, anh thấy có kỳ không chứ?”.
“Báo cái đầu cậu ấy! Cậu quên chúng ta đã bịt chặt mắt con bé lúc chơi nó à?” Đại Kiều cúi đầu tiếp tục khoắng cỏ: “Nhưng mà chuyện này quả có vẻ không hay lắm. Trước tiên là Cẩu Tử mất tích, rồi Kim Trụ chẳng thấy đâu, bây giờ đến Thiết Tượng cũng cả đêm không về. Tôi nghĩ thời gian này chúng ta nên cẩn thận thì hơn. Bây giờ núi lở bít mất đường, nếu thật sự có bề gì thì ngay nơi trốn cũng chẳng có đâu. Đặc biệt là cậu đấy Nhị béo, không có việc gì thì đừng lởn vởn mãi ở nhà mụ góa Tôn, để đồn ra ngoài không hay đâu!”.
“Anh Đại Kiều có vợ rồi, người no sao hiểu lòng kẻ đói. Em đã hơn ba chục tuổi mà vẫn chưa lấy được vợ.” Nhị béo vừa nói vừa khua chiếc gậy trong tay vào giữa đám cỏ: “Nhưng mà con bé Nhị Nha quả ngon lành thật, khiến em từ sau hôm đó đêm nào cũng mơ chuyện xuân tình…”.
“Đừng nói nữa, có người đến kìa!” Đại Kiều nhìn hai người đang từ xa đi đến, vội vã ngắt lời Nhị béo, “Lai Tử, Đại Lực, thế nào? Bên đó có không?”.
“Mẹ kiếp, thằng vô lại Thiết Tượng chạy đâu không biết!” Gã thanh niên tên Lai Tử cằn nhằn, ném chiếc gậy trong tay sang một bên: “Như em thấy, chúng ta cứ về đi đã, ăn cơm tối xong hãy quay lại”.
“Cũng được, hôm nay nóng bức quá, thôi về đã!” Đại Kiều nhíu mày, quay người dẫn đầu đám người xuống núi.Phía sau họ, đôi mắt màu ngọc bích lóe lên rồi biến mất trong đám cỏ xanh……
Trong sân nhà trưởng thôn Sơn Giang, Cổ Liên ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ thưởng thức những trái nho bày trước mặt. Song, đôi mắt cô bé lại chằm chằm nhìn về phía Bạch Hạo Đan đang bị vây bọc bởi các cô thôn nữ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
“Thầy Bạch, nghe nói anh đã đến nước Mỹ, thế nước Mỹ như thế nào?” Cô gái với bím tóc hai bên nhìn Hạo Đan vẻ sùng bái.
“Tiểu Kiều, cậu rõ vô duyên! Để thầy Bạch uống ngụm nước đã chứ.” Cô gái béo trắng để tóc ngắn bước tới, đỏ mặt đưa chén trà trong tay cho Hạo Đan: “Thầy Bạch uống nước đi!”.“Cảm ơn.” Bạch Hạo Đan mỉm cười nhận lấy chén trà, khuôn mặt thiếu nữ càng đỏ dừ lên.
Đưa chén trà lên miệng, ánh mắt Hạo Đan bỗng nhìn theo Cổ Liên vừa rồi còn ngồi ăn nho, giờ đã nhẹ nhàng đứng dậy bước ra cổng.
“Liên Liên muốn đi đâu đó?” Hạo Đan đặt chén trà xuống, vội vã đuổi theo Cổ Liên, rồi nhanh chóng nhấc bổng cô bé trên tay: “Liên Liên lại không nghe lời rồi, có nhớ thầy Bạch bảo không được ra ngoài một mình không hả?”.
“Liên Liên muốn ra ngoài, thầy bỏ con xuống!” Cổ Liên giãy nảy trong tay Bạch Hạo Đan: “Bỏ con xuống!”.“Không được!” Hạo Đan bế Cổ Liên vào nhà, bỏ mặc đám con gái ở bên ngoài.
“Cung chủ, sao ngài lại chọn cách chống lại Cốc Liên vào lúc này nhỉ!” Cổ Liên lạnh lùng nhìn Hạo Đan: “Bỏ tiểu tiên xuống!”.
“Không phải ta có ý ngăn chặn cô, chỉ là…” Hạo Đan nhẹ nhàng đặt Cổ Liên ngồi lên giường: “Cô cũng biết pháp lực của linh thú Hồ ly chín đuôi truyền thuyết kia rất mạnh. Hiện tại tuy cô đã phục hồi pháp lực, nhưng lại mang xác thịt người phàm, thêm nữa cơ thể này còn chưa trưởng thành, ta thật chẳng hy vọng phải nhìn thấy tình cảnh trong tiền kiếp của cô thêm lần nữa đâu!”.
“Nhưng đây là cơ hội cực kỳ hiếm có. Lúc sáng, ngài cũng nghe thấy rồi, trong số bốn người được giao đi tìm kẻ mất tích gồm cả ba thủ phạm cuối cùng. Hồ ly chín đuôi nhất định sẽ chẳng bỏ qua cơ hội vàng này đâu.” Ánh mắt Cổ Liên sáng rực: “Huống hồ họ đã đi cả buổi chiều, giờ vẫn chưa quay lại. Có thể con hồ ly kia động thủ rồi, lúc này đến là hợp nhất!”.
“Thôi được, nhưng không phải bây giờ. Sắp tới giờ cơm chiều rồi, để anh em cô Tuệ thấy điều bất thường sẽ không hay.” Hạo Đan đứng dậy bước ra ngoài cửa: “Tối nay ta sẽ đi với cô, giờ thì chuẩn bị ăn cơm”.“Vâng, thưa Cung chủ.”…Đêm!
Ánh trăng nhợt nhạt phủ đầy con đường nhỏ gồ ghề bên sườn núi, rọi lên bốn người đang lo lắng sợ sệt. Người đàn ông dẫn đầu mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn cố gắng xác định phương hướng. Bỗng anh ta dừng phắt lại, ánh mắt kinh hoàng nhìn tấm vải trắng vắt vẻo trên một cành cây gần đó, đôi môi bắt đầu run rẩy.
“Sao vẫn là chỗ này! Đại Kiều, không phải chúng ta gặp ma đấy chứ.” Phía sau vọng tới giọng nói như sắp khóc của Nhị béo, Đại Kiều bỗng thấy lạnh sống lưng.
“Nói vớ vẩn, trên đời này làm gì có ma!” Đại Kiều cao giọng mắng Nhị béo, đồng thời lên dây cót tinh thần cho mình: “Đại Kiều này trời không sợ đất không sợ, dù có ma quỷ thì chúng cũng chẳng dám dọa đến ta đâu!”.
“Đại Kiều, trước tiên đừng nói chuyện có hay không có ma quỷ”, lúc này Lai Tử bước đến, mặt tái mét chỉ tấm vải trắng trên cành cây: “Anh nói không có ma, vậy cái kia phải lý giải làm sao? Từ chiều tới giờ chúng ta cứ lòng vòng mãi ở đây không ra được. Ngọn núi này chúng ta đã chơi đùa suốt từ nhỏ tới giờ, thuộc như lòng bàn tay, chưa bao giờ lạc đường, tự nhiên hôm nay lại chẳng tìm được lối ra, không phải ma đưa lối quỷ dẫn đường thì là gì?”.
“Oa… oa…” Bất chợt, tiếng trẻ con khóc vẳng tới khiến cả đám giật bắn mình.“Đại… Đại Kiều”, Nhị béo run lẩy bẩy áp sát về phía trước: “Ở đây sao lại có trẻ con khóc?”.
“Đợi đã.” Đại Kiều như thể sực nhớ ra chuyện gì, vỗ vỗ trán: “Còn nhớ lần chúng ta đi kiếm củi tháng trước không? Lúc đó cũng nghe thấy tiếng này, Cẩu Tử một mình tới xem, rồi sau lần ấy biến mắt tăm luôn”.
“Không phải có ma thật đấy chứ!” Lời nói của Đại Kiều khiến ba người đàn ông còn lại bắt đầu sởn gai ốc.“Oa… oa…” Tiếng khóc mỗi lúc một gần bọn họ.
“Chúng ta nắm tay nhau chạy, nhất định không được tách ra!” Đại Kiều nắm lấy tay Nhị béo, Nhị béo lại nắm chặt tay Lai Tử. Lai Tử quờ tay định nắm tay Đại Lực, song bỗng nắm hụt vào khoảng không. Kinh hãi, Lai Tử quay đầu nhìn, phía sau không có lấy một bóng người, bóng dáng Đại Lực đã mất tăm tự lúc nào.
“Đại… Đại Lực!” Lai Tử run rẩy gọi nhưng bốn phía vắng lặng như tờ, không một lời đáp.“Đi mau, đừng đợi nữa!” Đại Kiều bỗng hét lớn, kéo tay Nhị béo và Lai Tử chạy thục mạng về phía khoảng tối của khu rừng.
Khoảnh khắc bóng dáng bọn họ biến mất, trong bụi cây rậm rạp bắt đầu vọng ra hàng loạt những tiếng thét rùng rợn thê lương…
Từ ngàn xưa rất lâu…xuất hiện một con Cửu vĩ hồ ly có trí óc hơn người và vô cùng xinh đẹp hấp dẫn. Nàng ta quyết định sẽ đi tu luyện đạo hạnh, và sau rất nhiều khổ cực gian nan cuối cùng nó đã tìm được cho mình một sư phụ chịu nhận nó làm đệ tử.
︾
︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾Hồ Ly tình duyên cho bạn Xem các mẫu Mặt Dây Chuyền Hồ Ly
︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽
Hồ ly chín đuôi theo mô tả trong dân gian
Cửu vĩ ở trên núi vs sư phụ tu luyện hết mấy ngàn năm.
Và đến một bữa nọ, sư phụ thấy nàng cáo buồn bã rẫu rĩ không còn vui vẻ nô đùa như mọi hôm bèn gặng hỏi: “Sao con lại buồn vậy? Hết muốn tu luyện đạo rồi sao?”. Nàng ta thấy vậy bèn trả lời “Sư phụ cũng thật là lạ, sư phụ dạy cho đồ đệ bao nhiêu là phép thần thông biến hóa nhưng không bao giờ cho con biết chúng có tác dụng để làm gì?”.
Sư phụ của nàng ta thấy vậy liền tủm tỉm cười: “Con mới là người lạ chứ, việc ta dạy là việc của ta, con muốn học ra sao thì đó là do con lựa chọn, thế bây giờ con muốn học gì nhất nào?”.
Nàng ta liền phát cười, thể hiện mong ước đi đây đó khắp nơi vơi tất cả mọi người, giúp đỡ con người và tạo nên nhiều tình duyên tươi đẹp.
︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾︾
Bài viết hay: ” Cách chọn Mặt Dây Chuyền Hồ Ly Thạch Anh Tóc theo Mệnh“
︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽︽
Cửu vỹ Hồ ly – biểu tượng của sắc đẹp, sự quyến rũ đến chết người và thông minh đến đáng sợ
Sau khi nghe nàng nói vậy, sư phụ của nàng mới giãi bày ràng nếu nàng cứ ở mãi cạnh bên thì mãi không thể kết bạn với thế giới bên ngoài kia.Chính vì vậy sư phụ quyết định cho phép nàng xuống hạ trần để gieo duyên tốt đẹp cho mọi người.
Nàng cáo thấy vậy mừng rỡ hỏi gặng sư phụ lần nữa cho chắc rằng mình được phép xuống núi.
Sư phụ nàng bèn gật đầu ngày đồng ý ngay và luôn.Thấy vậy nàng ta hí hửng xuống núi mà không thèm để tâm đến nụ cười thầm ẩn giấu ẩn ý của sư phụ mãi cho đến khi nàng đi khuất xa.
Nàng cáo khi xuống nhân gian và liên tục biến thân thành đủ hình thù và loại người, có khi là chú nhóc có khi lại là chàng trai tuấn tú hay mỹ nhân tuyệt sắc để kết giao với mọi người xung quanh.
Nhưng ngặt nỗi có một điều lạ kì đó là khi ai nhìn thấy được nụ cười của nàng cáo thì ngay lập tức bị hớp hồn, sau đó biến thành một người ngốc ngếch ngu ngốc luôn.Nàng thấy vậy cảm thấy rất buồn vì chuyện ấy.Và cho đến một ngày nọ nàng ta đi đến một khu rừng nọ bỗng có tiếng hát văng vẳng từ xa vọng lại.Sau đó nàng theo tiếng hát và đã tìm đến được một ngồi nhà tranh rách nát giữa một vùng cây cỏ tươi đẹp, ở đó có một chàng trai trẻ đang chẻ củi và nghêu ngao hát yêu đời.
Nàng bèn lại gần và quyết định hóa thân thành một giai nhân tuyệt sắc để hớp hồn chàng trai một phen để trêu ghẹo chàng trai một phen.
Xem thêm: Tối Ưu Hóa Win Xp, Vista & Windows 7, Tối Ưu Windows Xp
Vẻ đẹp đến ma mị của Hồ ly
Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra khi chàng trai tỏ vẻ ra không có gì là quan tâm đến sự tình và vẫn ung dung chẻ củi và ca hát say sưa.Nàng cáo bèn lạ liền vắt trán suy nghĩ và nhẩm thầm rằng chắc chàng trai này bị mù hay điếc gì đó mới không nghe hay nhìn thấy mình đang tới gần.Ngay lúc này chàng trai mới dừng tay và mỉm cười giải thích rằng anh ta bị mù.Nàng ta liền mỉm cười và nói rằng nàng tin chàng trai vì tất cả những ai không mù mà nhìn thấy nụ cười của nàng đều bị mê hoặc và biến thành ngu đần mê muội.
Ngay sau đó nàng cáo bèn giới thiệu thân thế và lí lịch của bản thân cho chàng trai biết tất cả và xin phép được ở lại và làm bạn bên cạnh chàng trai. Chàng trai liền vui vẻ và chấp nhận.Nhưng trong lòng nàng cáo ta vẫn luôn hoài nghi về chuyện bị mù của chàng trai ấy và một hôm nàng ta ngỏ lời rằng bản thân có đạo hạnh tu luyện hơn ngàn năm với thuật phép biến hóa có thể chữa lành mắt cho chàng trai đề nghị muốn chữa lành cho chàng trai.Nàng ta cứ tưởng là anh chàng của mình sẽ rất vui vẻ mà đồng ý ngay, ai dè lại bị anh chàng mắng cho té tát, uổng cho nàng có đạo hạnh ngàn năm mà ngu pà cố luôn, ta sáng mắt rồi, lỡ mà nàng không kìm lòng được nhìn ta cười một cái, ta nhìn thấy rồi biến thành kẻ ngốc luôn thì biết bắt đền ai đây hả ?
Nàng cứ tưởng là anh chàng của mình sẽ rất vui vẻ mà đồng ý ngay, ai dè lại bị anh chàng mắng cho té tát, uổng cho nàng có đạo hạnh ngàn năm mà ngu pà cố luôn, ta sáng mắt rồi, lỡ mà nàng không kìm lòng được nhìn ta cười một cái, ta nhìn thấy rồi biến thành kẻ ngốc luôn thì biết bắt đền ai đây hả ?