(VOH) - đều mẩu truyện ngắn về chị em tuy chỉ vài ba trăm chữ nhưng chứa đựng tình yêu mến vĩ đại. Hãy lắng dịu vài phút và cảm giác tình yêu thiêng liêng ấy qua nội dung bài viết sau!
Những mẩu truyện ngắn về mẹ khiến bạn nhảy khóc
Những mẩu truyện ngắn về phụ huynh cảm rượu cồn và ý nghĩa nhất
Những mẩu truyện cổ tích về mẹ ca tụng tình mẫu mã tử thiêng liêng

Con mẫu là gia tài quý giá bán nhất nhưng mà mẹ luôn luôn một đời bảo vệ. Tình thân ấy lớn đến nỗi ko một thi sĩ nào hoàn toàn có thể đo lường được. Hãy cùng shop chúng tôi lắng ứ vài tích tắc để đọc cùng ngẫm đôi bố mẩu truyện ngắn về mẹ. Mỗi mẩu truyện lại ẩn chứa một sức mạnh vô hình tất cả thể thay đổi cả 1 nhỏ người. 

1. Gần như mẩu truyện ngắn về mẹ khiến cho bạn nhảy khóc

Nhà biên soạn kịch lừng danh Bernard Shaw từng nói: “Vũ trụ có tương đối nhiều kỳ quan dẫu vậy kỳ quan đẩy đà nhất là trái tim bạn mẹ”. Bà bầu là người thiếu nữ hy sinh cả một đời để lo cho nhỏ từng miếng ăn, giấc ngủ mà không một lời than trách. Hãy mang lại với phần đa mẩu truyện ngắn về bà bầu sau để thấm gia vị thía hơn cảm xúc thiêng liêng này. 

1.1 Truyện người mẹ

Bà chị em chạy ra ngoài, hớt hải điện thoại tư vấn con. Trong cả mấy đêm ròng thức trông nhỏ ốm, bà vừa thiếp đi một lúc, Thần chết đã bắt nó đi.

Bạn đang xem: Những câu chuyện cảm động về mẹ

Thần Đêm buổi tối đóng giả một bà cố mặc áo choàng đen, bảo bà:

- Thần bị tiêu diệt chạy cấp tốc hơn gió cùng chẳng khi nào trả lại những người dân đã cướp đi đâu.

Bà người mẹ khẩn khoản ước xin Thần đi đường cho mình đuổi theo Thần Chết. Thần Đêm về tối chỉ đường cho bà.

Đến một ngã tía đường, chị em không biết cần đi lối nào. Vị trí đó gồm một bụi gai băng tuyết bám đầy. Bụi gai bảo:

- Tôi sẽ dẫn đường cho bà ví như bà ủ ấm tôi.

Bà người mẹ ôm ghì lớp bụi gai vào lòng để sưởi ấm nó. Gai chui vào da thịt bà, máu bé dại xuống từng giọt đậm. Bụi gai đâm chồi, nảy lộc và nở hoa ngay giữa mùa đông buốt giá. Những vết bụi gai chỉ đường cho bà.

Bà đến một hồ nước lớn. Không có một láng thuyền. Nước hồ nước quá sâu. Nhưng lại bà nhất quyết vượt qua hồ để tìm con. Hồ nước bảo:

- Tôi sẽ giúp bà nhưng mà bà yêu cầu cho tôi đôi mắt. Hãy khóc đi cho đến khi hai con mắt rơi xuống!

Bà mẹ khóc, nước mắt tuôn rơi lã chã, cho nỗi hai con mắt theo loại lệ xuống hồ, trở thành hai hòn ngọc. Núm là bà được mang tới nơi ở giá lạnh của Thần Chết.

Thấy bà, Thần chết ngạc nhiên, hỏi:

- làm thế nào ngươi có thể tìm đến tận nơi đây?

Bà bà mẹ trả lời:

- do tôi là mẹ. Hãy trả bé cho tôi!


1.2 Tình mẹ

Một cậu bé bỏng mời mẹ tham dự cuộc họp phụ huynh thứ nhất ở trường tiểu học. Điều cậu bé sợ vẫn thành sự thật, người mẹ cậu nhỏ nhắn nhận lời. Đây là thứ nhất tiên anh em và giáo viên công ty nhiệm gặp Mẹ cậu và cậu rất xấu hổ về vẻ vẻ ngoài của Mẹ. 

Mặc mặc dù cho là người thanh nữ xinh đẹp tuy thế bà lại sở hữu một dấu sẹo to che đi gần cục bộ mặt bên phải. Cậu bé bỏng không bao giờ muốn hỏi Mẹ tại sao lại bị vệt sẹo khủng như vậy.

Vào buổi họp mặt, mọi bạn đều có tuyệt hảo rất xuất sắc về sự nữ tính và vẻ đẹp tự nhiên và thoải mái của người mẹ mặc đến vết sẹo đập vào mắt, tuy thế cậu nhỏ xíu vẫn cảm giác rất xấu hổ và giấu mình vào trong 1 góc kị mặt phần nhiều người. Ở đó, cậu nghe được cuộc chat chit giữa bà mẹ và cô giáo.

Cô giáo hỏi: 

- làm sao chị bị vết sẹo bởi vậy trên mặt? 

Người bà mẹ trả lời: 

- Khi bé tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên. Mọi bạn đều sợ không dám vào vày ngọn lửa vẫn bốc lên vượt cao, gắng là tôi chạy vào. Thời gian chạy cho chỗ con, tôi thấy một xà nhà vẫn rơi xuống bắt buộc vội rubi lấy thân mình bít cho con. Tôi bị ngất xỉu tuy thế thật như mong muốn là một anh quân nhân cứu hỏa đã cứu giúp cả hai người mẹ con tôi.

Người chị em chạm vào dấu sẹo nhăn nhúm trên mặt và nói tiếp: 

- dấu sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi không hề hối tiếc về điều tôi đã làm.

Nghe mang đến đây, cậu bé xíu đã chạy nhanh về phía Mẹ, nước mắt sườn lưng tròng. Cậu bao bọc lấy Mẹ và cảm giác sự quyết tử to phệ mà Mẹ dành riêng cho mình. Cậu nạm chặt tay bà bầu suốt cả ngày hôm kia như không thích rời.

2. Các mẩu truyện ngắn về phụ huynh cảm đụng và chân thành và ý nghĩa nhất

Trong cuộc đời này, chỉ có phụ huynh là thân thương ta vô điều kiện. Dù là đang trong hoàn cảnh tồi tệ nhưng cha mẹ vẫn luôn dành mọi điều tốt đẹp tuyệt vời nhất cho con. Và tình yêu thiêng liêng ấy sẽ được khắc họa qua số đông mẩu truyện ngắn về mẹ phụ vương ý nghĩa sau. 

2.1 nếu như con rất có thể sống sót, con nên nhớ rằng chị em rất yêu thương con

Sau khi đụng đất qua đi, lực lượng cứu vãn hộ ban đầu các chuyển động tìm kiếm cứu giúp nạn. Cùng khi họ tiếp cận đụn đổ nát trường đoản cú ngôi nhà đất của một thanh nữ trẻ, bọn họ thấy thi thể của cô qua những vết nứt. Nhưng tư thế của cô có nào đấy rất lạ, tương tự như một tín đồ đang quỳ gối ước nguyện; khung hình nghiêng về phía trước, với hai tay cô đã đỡ lấy một đồ gì đó. Căn nhà sập lên lưng và đầu cô.

Đội trưởng đội cứu hộ cứu nạn đã gặp gỡ rất nhiều trở ngại khi anh luồn tay mình sang 1 khe hẹp trên tường để với cho tới thi thể nàn nhân. Anh hy vọng rằng, người phụ nữ này rất có thể vẫn còn sống. Ráng nhưng khung hình lạnh và cứng đờ cho biết cô đã chết.

Cả nhóm rời đi và thường xuyên cuộc tra cứu kiếm sống tòa đơn vị đổ sập bên cạnh. Không hiểu biết nhiều sao, viên đội trưởng cảm thấy như bị một lực hút kéo quay trở về ngôi nhà đất của người phụ nữ. Một lượt nữa, anh quỳ xuống cùng luồn tay qua khe eo hẹp để tìm kiếm ở khoảng tầm không nhỏ dại bên dưới xác chết. Chợt nhiên, anh hét lên sung sướng: "Một đứa bé! gồm một đứa bé!".

Cả đội đã cùng cả nhà làm việc; họ cẩn trọng dỡ bỏ các cái cọc trong đống đổ nát xung quanh người phụ nữ. Gồm một cậu nhỏ bé 3 mon tuổi được quấn trong một mẫu chăn hoa bên dưới thi thể của bạn mẹ. Rõ ràng, người thanh nữ đã hy sinh để cứu con mình. Khi khu nhà ở sập, cô đã mang thân mình làm tấm chắn đảm bảo an toàn con trai. Cậu bé bỏng vẫn sẽ ngủ một cách yên bình lúc đội cứu hộ cứu nạn nhấc em lên.

Bác sĩ đã mau lẹ kiểm tra sức mạnh của cậu bé. Sau khi mở tấm chăn, ông nhận thấy một smartphone di động bên trong. Tất cả một tin nhắn trên màn hình, viết: "Nếu con có thể sống sót, con nên nhớ rằng người mẹ rất yêu con".

Chiếc điện thoại di cồn đã được truyền từ tay tín đồ này quý phái tay tín đồ khác. Tất cả những ai đã đọc mẩu tin phần đông không chống nổi làn nước mắt.

2.2 yêu thương âm thầm lặng

Cậu sinh ra không có vành tai như bao fan khác, trông hết sức kỳ dị. Trước lúc đi học, cuộc sống đời thường của cậu trong mái ấm gia đình vẫn ổn định vì phụ huynh yêu yêu thương cậu không còn mực với họ rứa gắng thông thường hóa mọi vấn đề về cậu. 

Nhưng kể từ khi bắt đầu biết đến các bạn bè, ngôi trường lớp thì cậu biết cố gắng nào là bị trêu chọc, cô lập, mang cảm… Một ngày nọ, cậu chạy vội từ ngôi trường về nhà, úp khía cạnh vào đùi chị em mình nhưng khóc nức nở. Trông cậu thiệt thảm thương làm sao, cậu từ bỏ thốt ra bị kịch của mình:

- chúng nó gọi con là… vật dụng quái vật.

Mẹ xoa đầu và yên ủi cậu với một giọng nghẹn ngào:

- nhỏ vẫn là nam nhi ngoan của mẹ. Mặc kệ lũ chúng bao gồm nói gì thì nhỏ vẫn sống tốt mà. Hãy kiếm tìm ra các điều đặc biệt quan trọng ở chính bản thân mình nhằm xoá đi khiếm khuyết đó.

Cậu ngước phương diện lên nhìn vào đôi mắt ngân ngấn lệ của bà bầu và hình như hiểu ra điều gì đó.

Từ đó, cậu bỏ ko kể tai đều trò chơi của đám các bạn và thường xuyên hòa nhập với cuộc sống đời thường mới. Mẹ ban đầu dạy cậu lối chơi piano, học phần nhiều nốt nhạc cơ phiên bản và hòa tâm hồn vào âm nhạc sẽ giúp cậu quên đi phần đa cay đắng vấp phải trong cuộc sống. 

Dù không có vành tai tuy thế cậu vẫn được tạo thành hóa ưu tiên cho một gương mặt hoàn mỹ, thân hình cao lớn cùng trí óc nhanh nhạy. Giữa những giờ học nhạc cụ, cậu phân biệt mình cảm thụ âm cực tốt và hâm mộ chúng. Thầy giáo và chúng ta quý thích cậu hơn. 

Khi lên lớp khác, xứng đáng lẽ ra cậu sẽ tiến hành bầu làm cho lớp trưởng giả dụ như cậu không lạ mắt về đôi vành tai, cậu đang được đại diện thay mặt lớp tham gia vào buổi hoà nhạc của trường nếu như như cậu giống như bao tín đồ khác. Mọi tín đồ sợ cậu đã làm người theo dõi giật mình, hốt hoảng khi xuất hiện. Họ vẫn chẳng nghe nhạc được khi đôi mắt cảm thấy nặng nề chịu. Điều đặc biệt quan trọng mà cậu yêu mếm là nghịch nhạc và màn biểu diễn cho mọi fan nghe giờ chỉ có riêng phụ huynh cậu lắng tai cậu chơi đàn. Phần lớn thứ ban đầu làm cậu chán nản, cậu cứ luẩn quẩn ở đơn vị với chủ yếu niềm đam mê music ấy.

- bé không thể hòa nhập với tất cả người bà bầu ạ, con vẫn luôn luôn bị xem là một loài khác với họ.


Người chị em trách vơi khi thấy cậu bi ai tủi, dẫu vậy tim bà cũng cảm thấy đau xót chẳng khác gì cậu. Bà thương nhỏ bà biết bao! Bà đang tìm mọi bí quyết để biến hóa cậu thành một người có đôi tai bình thường như mọi fan để cậu liên tiếp với ước mơ của mình.

- Chẳng lẽ không hề cách làm sao khác sẽ giúp con tôi sao? Người phụ vương hỏi vị bác bỏ sĩ của gia đình. Bác sĩ nói:

- Tôi tin tưởng rằng tôi hoàn toàn có thể phẫu thuật ghép vành tai nếu như có bạn hiến nó đến cậu ấy.

Họ chuyển tin, tra cứu kiếm khắp vị trí nhưng không một ai chịu hiến dâng hay cung cấp vành tai vào thời khắc đó, riêng biệt cậu trong tâm địa khấp khởi hy vọng. Đã hai năm trôi qua cơ mà không có kết quả gì. Một hôm, bất chợt nhiên thân phụ gọi câu thoát khỏi phòng:

- Con sẵn sàng đến bệnh viện làm phẫu thuật. Phụ huynh đã tìm kiếm được người hiến tai cho nhỏ rồi nhưng fan ta bắt bắt buộc giữ túng thiếu mật.

Sau ca phẫu thuật thành công xuất sắc ấy, cậu mừng húm nhìn bản thân trong gương rồi ôm chầm mang ba người mẹ và mừng vui, hạnh phúc. Cuộc sống đời thường mới thật sự của cậu chấp nhận bắt đầu. Fan ta chấp nhận cho cậu vào ban nhạc của thành phố. Chẳng bao thọ sau, cậu được lên địa điểm nhạc trưởng. Niềm vui mà cậu bị chiếm mất từ khi sinh ra hốt nhiên xuất hiện, cậu muốn tìm đến người đã đến cậu đôi tai để báo ân nhưng ba mẹ cậu trù trừ người đó, ngay cả bác sĩ cũng không.

- Con nên biết chứ! Cậu thúc ép cha, con đề nghị biết ai đã cho con không ít như thế? còn nếu như không con sẽ không thể đền đáp đầy đủ công ơn cho những người ta.

- phụ vương không cho rằng con có thể đền đáp được cho người đó đâu… Nhưng nhỏ vẫn chưa được biết thêm con ạ.

Những bước tiến vào sự nghiệp của cậu được toàn bộ mọi người công nhận. Tài năng của cậu không thể bị quên béng như trước. Rồi cậu cũng lấy bà xã sinh con, điều may mắn là nam nhi của cậu ko khuyết vành tai như cậu. Nếu nó như là cậu trước đó thì cậu biết phải làm sao? Liệu bao gồm một fan như thế xuất hiện thêm ban tặng ngay món quà quý giá đó cho nam nhi cậu không? các năm nữa lại trôi qua, kín sâu kín đó chưa hề hé mở.

Có một điều biến đổi làm cậu song chút buồn phiền đó là mẹ. Bà ít khi nghe cậu chơi nhạc như trước, mỗi khi cậu vui vẻ mời bà nghe cậu đánh lũ thì trong khi bà không nhiều để trọng tâm đến. Cậu nói chuyện gì với mẹ thì cũng đề nghị nhắc lại hai ba lần bà mới chú ý. Nếu tất cả một nhà báo làm sao hỏi năng khiếu âm nhạc của cậu được thừa kế từ ai thì cậu không dám nói là trường đoản cú mẹ, mặc dù trước cơ bà là bạn chỉ mang lại cậu hầu như nốt nhạc đầu tiên.

Rồi chiếc ngày cậu ý muốn mỏi cũng đến, kín về fan hiến tặng. Chiều tối mà cậu cảm thấy bi quan nhất, mất mát lớn nhất trong đời mình, cậu đứng cạnh cha bên chiếc hậu sự của mẹ. Cậu thấy ông vơi nhàng đưa tay ra, từ tự nâng khẽ mái đầu nâu đỏ dày của bà lên. Bà đã không còn đôi tai nữa.

- bà bầu con nói rằng bà ấy rất vui nếu để tóc dài. Người mẹ con nhằm tóc bởi vậy rất đẹp đúng không? - Người phụ thân thì thầm - chị em biết nhỏ sẽ không bao giờ chấp nhấn phẫu thuật khi người tặng ngay cho nhỏ là bà.

Cậu lặng nhìn gương mặt mẹ thật kỹ để ghi lại vào tim. Người cha đã nói đúng, vẻ đẹp thật sự của con fan không nằm ở hình thức mà là trong thiết yếu trái tim của họ. Điều thật sự xứng đáng giá chưa hẳn ở hầu hết gì ta hoàn toàn có thể nhìn thấy mà là ở phần nhiều điều vô hình. 

Tình yêu thật sự không nằm trong số những gì được biểu hiện và được biết thêm đến, mà bao gồm ở hầu như điều có tác dụng được mà không có bất kì ai biết đến. Món vàng mẹ khuyến mãi cậu có lẽ rằng chỉ tất cả tình ngọt ngào mới tạo thành được. Cậu vẫn viết riêng rẽ một bản nhạc dành khuyến mãi mẹ để mỗi ngày lại được đàn trước chiêu tập của bà.

3. Gần như mẩu truyện cổ tích về mẹ ca ngợi tình mẫu mã tử thiêng liêng

Truyện cổ tích luôn luôn hướng bé người đến các triết lý nhân sinh sâu sắc. Đồng thời răn dạy núm hệ sau phải ghi nhận sống nhân nghĩa, trả thiện bạn dạng thân. Vào đó, truyện cổ tích về mẹ luôn luôn đóng một vai trò quan trọng đặc biệt trong sự có mặt và cải tiến và phát triển của con người. Hãy cùng shop chúng tôi điểm qua đầy đủ mẩu truyện hay về người mẹ mà bất kỳ ai ai cũng nên đọc một lần trong đời. 

3.1 Sự tích người mẹ

Ngày xưa, khi tạo nên người Mẹ thứ nhất trên chũm gian, ông Trời đã thao tác miệt mài trong cả sáu ngày liền, quên nạp năng lượng quên ngủ mà lại vẫn chưa ngừng việc. Thấy vậy một vị thần bèn hỏi:

- nguyên nhân ngài lại mất vô số thời tiếng cho chế tạo ra vật này?

Ông Trời đáp:

- Ngươi thấy đấy. Đây là một tạo vật cực kỳ phức tạp có hơn nhị trăm thành phần có thể thay thế nhau và cực kì bền bỉ, nhưng lại lại chưa phải là gỗ đá vô tri vô giác. Chế tạo ra vật này rất có thể sống bằng nước lã với thức ăn thừa của con, mà lại lại vừa sức ôm ấp trong khoảng tay nhiều đứa con cùng một lúc. Nụ hôn của nó có thể chữa lành đều vết thương, từ vệt trầy trên đầu gối cho tới một trái tim chảy nát. Trong khi ta định ban mang lại vật này còn có sáu song tay.

Vị thần nọ ngạc nhiên:

- Sáu đôi tay? chẳng thể tin được!

Ông Trời đáp lại:

- cố gắng còn ít đấy. Giả dụ nó có ba đôi mắt cũng chưa chắc chắn đã đủ.

- Vậy thì ngài sẽ vi phạm những tiêu chuẩn về con bạn do chính ngài đề ra trước đây, vị thần nói.

Ông Trời gật đầu thở dài:

- Đành vậy. Sinh thứ này là thứ ta trọng tâm đắc nhất giữa những gì ta đã chế tạo ra, nên ta dành phần nhiều sự ưu tiên cho nó. Nó gồm một đôi mắt nhìn chiếu thẳng qua cánh cửa ngõ đóng kín đáo và biết được cộng đồng trẻ đang làm cho gì. Đôi mắt trang bị hai nghỉ ngơi sau gáy để nhìn thấy hồ hết điều mà ai cũng nghĩ là bắt buộc biết được. Đôi mắt thứ tía nằm trên trán để xem thấu ruột gan của rất nhiều đứa nhỏ lầm lạc. Và đôi mắt này vẫn nói đến những đứa con đó biết rằng người mẹ chúng luôn hiểu, thương mến và sẵn sàng tha đồ vật cho hồ hết lỗi lầm của chúng, cho dù bà không thể nói ra.

Vị thần nọ chạm vào chế tạo vật nhưng mà ông Trời đang vứt công phát hành và kêu lên:

- lý do nó lại mềm mại và mượt mà đến thế?.

Ông trời đáp:

- Vậy là ngươi không biết. Sản xuất vật này hết sức cứng cỏi. Ngươi không thể tưởng tượng nổi đa số khổ đau mà tạo nên vật này sẽ chịu đựng cùng những quá trình mà nó phải hoàn vớ trong cuộc đời.

Vị thần hình như phát chỉ ra điều gì, bèn đưa tay sờ lên má người Mẹ đang rất được ông Trời tạo ra:

- Ồ, thưa ngài. Bên cạnh đó ngài nhằm rơi vật gì ở đây.

- không phải. Đó là mọi giọt nước mắt đấy, ông Trời thở dài.

- Nước mắt để triển khai gì, thưa ngài?, vị thần hỏi.

- Để biểu hiện niềm vui, nỗi buồn, sự thất vọng, nhức đớn, độc thân và cả lòng từ hào - đầy đủ thứ nhưng người mẹ nào cũng trở thành trải qua.

3.2 Sự tích cây vú sữa

Ngày xưa, có một cậu bé xíu được chị em cưng chiều bắt buộc rất nghịch và ham chơi. Một lần, bị mẹ mắng, cậu vùng vằng quăng quật đi. Cậu la cà mọi nơi, chị em cậu ở nhà không biết cậu nơi đâu nên bi quan lắm. Ngày ngày, chị em ngồi trên bậc cửa ngõ ngóng cậu về. Một thời gian trôi qua mà cậu vẫn không về. Vị quá đau khổ và kiệt sức, bà bầu cậu gục xuống... Ngần ngừ cậu đã đi bao lâu. Một hôm, vừa đói vừa rét, lại bị trẻ lớn hơn đánh, cậu mới nhớ mang đến mẹ:

- cần rồi, lúc mình đói, mẹ vẫn đồng ý cho mình ăn, lúc mình bị đứa không giống bắt nạt, mẹ vẫn bên mình, về với bà mẹ thôi.

Cậu lập tức tìm mặt đường về nhà... Ở nhà, cảnh đồ dùng vẫn như xưa, nhưng không thấy mẹ đâu. Cậu khản tiếng call mẹ:

- bà bầu ơi, chị em đi - đâu rồi, bé đói quá!

Cậu nhỏ xíu gục xuống, rồi ôm một cây cối trong vườn nhưng mà khóc. Kỳ dị thay, cây xanh chợt run rẩy. Từ những cành lá, đều đài hoa bé tí trổ ra, nở white như mây. Hoa tàn, quả xuất hiện, to nhanh, da căng mịn, xanh óng ánh. Cây nghiêng cành, một quả to rơi vào tình thế tay cậu bé. Cậu bé xíu cắn một miếng thật to. Chát quá. Quả sản phẩm hai rơi xuống. Cậu lột vỏ, gặm vào phân tử quả. Cứng quá. Quả thứ bố rơi xuống. Cậu khẽ bóp quanh quanh quả, lớp vỏ mềm dần dần rồi khẽ nứt ra một kẽ nhỏ. Một cái sữa trắng sóng sánh trào ra, ngọt thơm như sữa mẹ... Cậu bé nhỏ ghé môi hứng lấy dòng sữa ngọt ngào, thơm và ngon như sữa mẹ. Cây rung rinh cành lá, thì thào:

Ăn trái tía lần bắt đầu biết trái ngon

Con có lớn khôn new hay lòng mẹ

Cậu òa lên khóc. Nhận thấy mẹ đã hết nữa. Cậu quan sát lên tán lá, lá một khía cạnh xanh bóng, phương diện kia đỏ hoe như mắt bà bầu khóc hóng con. Cậu bao phủ lấy thân cây cơ mà khóc, thân cây xù xì, thô ráp như đôi bàn tay làm lụng của mẹ. Nước mắt cậu rơi xuống nơi bắt đầu cây. Cây xòa cành ôm cậu, rung rinh cây cỏ như tay mẹ chăm lo vỗ về. Cậu kể cho mọi fan nghe chuyện về người bà bầu và nỗi ân hận của mình… hoa trái thơm ngon sinh sống vườn nhà cậu, ai cũng thích. Họ mang về gieo trồng khắp nơi và khắc tên là cây vú sữa.

Mẹ là fan mang trong mình sức mạnh to béo với trái tim ấm áp, tràn đầy yêu thương. Mong muốn những mẩu truyện ngắn về người mẹ trên để giúp bạn hiểu với yêu bà mẹ nhiều hơn.

Một câu chuyện cảm hễ về mẹ khiến bao bạn phải rơi nước mắt. Hãy biết quý trọng thời gian, vày nó chẳng chờ đón ai cả, và chị em vẫn đang chờ các bạn đến, chờ chúng ta về sát bên trong từng phút từng giây của cuộc đời.

Con Gái vuốt thẳng phần đa nếp áo, đánh lên môi một ít son dưỡng, xoay một vòng tròn trước gương, người mẹ cười bảo :– Đẹp đấy, tuy vậy cổ khoét sâu núm con?Con Gái mỉm cười bảo Mẹ:– Thời nào rồi cơ mà còn kín cổng cao tường nữa bà mẹ à!

***

Mẹ không nói gì, chị em vào bếp sẵn sàng bữa trưa. Con gái vào theo, mở tủ lạnh kéo ra đĩa dưa hấu người mẹ vừa gọt sẵn, đem một miếng chuyển lên môi. Mẹ bảo:

“Ơ ! không sợ trôi mất son à”

Con Gái cười:

– Thỏi son bạn ta bộ quà tặng kèm theo bên Thái ý , trôi nắm nào được “lão bà” ơi.

Mẹ lag mình:

– thay à?


✍Có thể các bạn quan tâm

Con Gái hôn chụt lên má chị em một cái:

– nhỏ mà mẹ. À! mà lại thôi bé đi đây.

Con Gái càng lớn càng giống Mẹ, nhưng xinh hơn Mẹ, vì phụ nữ biết trưng diện. Con gái có phước, được chưng xì những tiền từng tháng, tháng nào cũng đi shopping, con kê rán mỗi lần đi về mang theo một đống áo quần mĩ phẩm thời trang đầy đủ kiểu, thỉnh thoảng đột nhớ ra, con gái lại mua cho bà mẹ khi thì một bộ quần áo, lúc lại vài miếng vải để bà bầu may bộ đồ, quần áo thì chị em chẳng mặc mấy, vì chị em ít đi đâu, không dừng lại ở đó chẳng mấy khi phụ nữ mua vừa fan Mẹ, còn vải thì bà mẹ mang ra sản phẩm chị thợ may đầu ngõ nhằm may mang lại rẻ.

Nhìn phụ nữ dắt xe ra khỏi cửa, nước hoa thơm phức, quần áo tung tăng, bà mẹ gọi theo:

– Chiều có về ăn cơm ko con?

Con Gái suy nghĩ ngợi:

– Cũng chưa chắc chắn được người mẹ ạ, tất cả gì con gọi điện sau.

Mẹ vớt lại mấy câu:

– Thế người mẹ cứ khiến cho mày phần cơm trắng với thức ăn nhé!

Con Gái cau mày:

– Thôi để bé gọi năng lượng điện sau, chứ con nạp năng lượng rồi lại cứ nhằm phần cơm, rồi bắt con ăn lại khủng ra!

Nói ngừng Con Gái phóng xe cộ đi mất, bà mẹ đứng nhìn theo phụ nữ một thời điểm rồi lại trở vào nhà.

Nhà có bốn người, đứa em nhỏ, bố hay đưa tới trường rồi ghé vào cơ quan ăn tiện thể ít khi ở nhà, chỉ có người mẹ và phụ nữ quây quần. Người mẹ đã quen thuộc với những bữa ăn chỉ có bà mẹ và con Gái. Tuy thế khi con gái đi học, phụ nữ cũng vắng tanh nhà. Con gái thường về công ty khi tối muộn. Lúc ấy cơm canh chị em để dành con gái thường đang nguội ngắt. Mẹ thương con Gái cả ngày cơm hàng cháo chợ , bà bầu thường hâm lại cơm đợi chờ cho nóng. Phần đa lúc ấy đàn bà ăn cơm như kết thúc nghĩa vụ rất nhọc, bởi vì thường là đàn bà đã ăn nơi đâu đó rồi mới về nhà.

Mẹ ở nhà một mình, lúc nào cũng mong mang lại chóng mang đến ngày công ty nhật, vì chưng khi đó đàn bà được nghỉ, con gái sẽ ở nhà với Mẹ. Nhưng đều ngày đó phụ nữ lại thường tận dụng để mua sắm, để chơi bời cùng với bạn, hoặc gồm khi phụ nữ nhận lời đi ăn, đi câu cá, gặm trại với bọn chúng bạn. Đôi khi mẹ khuyên, đàn bà cười hi hí và bỏ xung quanh tai.

Con Gái thích ăn bún riêu cua , nạp năng lượng cá rán, hầu như Chủ Nhật con gái ở nhà, người mẹ mừng. Người mẹ sẽ đi chợ từ sáng sớm, bà bầu lựa cua, chọn thịt rồi gọi đàn bà vào chỉ dạy. Con gái chỉ mong Mẹ bảo cho nhanh rồi lại tót vào trong nhà tám điện thoại cảm ứng với bạn, hoặc bật máy vi tính lên và lướt net.

Mẹ nấu nướng nướng chấm dứt xuôi, bà mẹ mặc lên người bộ đồ mới lấy từ nhà may về, người mẹ vào phòng phụ nữ và hỏi đàn bà bộ này còn có đẹp không. đàn bà đang dán mắt vào màn hình máy tính, bàn tay miệt mài rà chuột, trả lời bâng quơ:

– Cũng đẹp, sáng domain authority đấy mẹ ạ.

Mặt người mẹ nhíu lại, bảo:

– mày đi rồi , ở trong nhà mẹ new hay may mặc mang lại vui, chứ mấy năm kia có mỗi vài bộ mặc đi mang lại.

Con Gái xịu khía cạnh :

– Giời ạ bà mẹ cứ xuất xắc ôn nghèo đề cập khổ!

Mẹ khôn xiết thích những khoảng thời gian rất ngắn êm đềm như vậy này bên bé Gái. Người mẹ sai con gái nhổ tóc sâu mang đến mẹ. Phụ nữ mới đầu chối lắm, bà bầu nói mãi new chịu gạch tóc người mẹ ra. Đến cơ hội ấy đàn bà mới đơ mình xa xót. Tóc người mẹ đã bạc quá nửa rồi. Nước mắt đàn bà ứa ra, đàn bà cố nuốt nước mắt, nhưng nước đôi mắt cứ theo nhau chảy không gì chống nổi. Đến khi bà bầu thấy vai mẹ ươn ướt. Người mẹ mới hỏi :

– Sao mi khóc cầm cố con?

Con Gái sợ hãi nói ra sẽ càng khóc thêm, bà mẹ lại bảo:

– dòng đồ mít ướt!

Con Gái chạy đi rước khăn lau sạch mặt rồi vào ôm lấy Mẹ. Phụ nữ bảo bà mẹ cho con nằm một tí nhé, rồi lát mẹ con mình nạp năng lượng cơm. Mẹ thương lắm, hỏi đi học mệt lắm hả con, con gái không nói gì, bảo bà bầu cùng ở xuống rồi con gái nằm đầu lên tay Mẹ. Mẹ tí hon đi nhiều, bé Gái ôm siết lấy Mẹ dư vòng tay, con gái đưa bàn tay bà bầu lên môi gặm nhẹ một cái, vết gặm hiện ra mờ mờ rồi mau chóng đổi mới mất, phụ nữ lại tự yên ủi mình rằng da bà mẹ vẫn căng, như thế là người mẹ vẫn đang còn trẻ. đàn bà nghe ngoại bảo thế!

*

Con Gái ưng ý uống nước gừng nóng. Chị em đã dìm gừng từ ngày hôm trước lấy nước cho con gái đi học tập về uống mỗi ngày. Không còn nước, gừng vẫn tồn tại đầy vào ly, bà bầu tiếc, đem ngào với đường làm cho thành mứt. Lúc mẹ đổ mứt ra rổ cho giảm nóng, đàn bà vào bếp lấy tay bốc như bé trẻ. Vừa ăn uống vừa nhai nhòm nhoàm, con gái vừa triết lí:

– Ngon he mẹ, cay cay ngọt ngọt đăng đắng như đời!

Mẹ đang đảo gừng cho ráo nước, bảo:

– Ai dạy dỗ mày nói núm hả con, bắt đầu mấy tuổi đầu.

Con Gái trề môi:

– chị em cứ làm cho như phụ nữ mẹ con nít lắm ý.

Tính bà mẹ hay chắt mót, dòng áo cũ con gái vứt đi, mẹ lấy không còn nút ra để vào hộp, chị em bảo để khi nào cần thì đơm mang đến khỏi phí. Con gái bảo mẹ già rồi lẩm cẩm, bà bầu chỉ bảo:

– chi tiêu quá nên tội đấy con ơi!

Con Gái mỉm cười bảo nói như bà mẹ thì khối đứa phải tội bị tiêu diệt lâu rồi. Mắt chị em thảng thốt:

– Sao mi lại ăn nói nắm con?

Con Gái chẳng nói gì, vì lúc đấy con gái đang nghĩ tới các kẻ tư túi lấy tiền công ty nước đi bao gái tủ phê như vua chúa thời xưa ấy cố kỉnh mà sao mãi trời không phạt bọn chúng ???

Mẹ có một cái hộp mộc nhỏ, đã lên nước sáng màu bóng. Cái cỗ ván được khoá cẩn thận, đàn bà thấy nó tự khi phụ nữ còn bé tí. Từng khi đàn bà len lén đến gần loại hộp, bà mẹ lại bảo:

– Đừng hễ vào đấy, bao giờ thích hợp thì tao cho.

Mấy lần như vậy, con gái nản, không cồn đến loại hộp ấy nữa.

***

Sáng hôm ấy khi đàn bà dắt xe thoát ra khỏi cửa, chị em hỏi, vẫn thắc mắc của hồ hết ngày:

– hôm nay có về ăn không con?

Có phần đa khi con Gái tức bực vì đến lớp muộn, con gái xẵn giọng bảo

– Con không biết được.

Nhưng hôm ấy con gái đọc trong ánh nhìn mẹ một điều nào đấy như ước khẩn, đàn bà thở nhiều năm bảo:

– bé sẽ về, người mẹ nhớ thổi nấu canh cà chua dồn thịt nhé. Bé thèm!

Mẹ hoan hỉ bảo:

– Ừ bà bầu nấu, để chị em quấn bánh mì chị em làm sẵn mang đến mày ăn uống nữa, đừng ăn uống cơm mặt hàng cháo chợ nhiều, vừa mắc vừa mất vệ sinh.

Mắt đàn bà rưng rưng, đàn bà vội nổ máy phóng xe pháo đi. Không hiểu biết nhiều sao cả ngày hôm ấy phụ nữ cứ thấy lạnh ruột, phụ nữ nhìn đồng hồ đeo tay chăm chăm mong hết giờ đồng hồ . Hôm ấy lại là ngày ôn tập cuối kì. Mãi 6h, bài bác chưa xong xuôi nhưng con gái vẫn xin về, xuống công ty xe để lấy xe về. Ra cho cổng, một người cung cấp hoa ế mời đàn bà mấy chục bông hồng còn tươi. đàn bà mua lấy, định bụng đem lại nhà tặng kèm Mẹ.

Con Gái mở cửa vào nhà, ko thấy chị em ra đón như hầu như khi. Con gái xót dạ chạy vào bếp, vẫn thấy cơm người mẹ dọn sẵn sang. Nồi cơm chín đã được người mẹ đậy kĩ, nồi cà dồn giết trên nhà bếp vẫn nóng cho thấy Mẹ vừa tắt lửa. Trên bàn ăn là 1 ly nước gừng nóng với cả đĩa gừng cay chị em đã nhằm sẵn. Nhưng người mẹ đâu rồi ? phụ nữ gọi:

– chị em ơi! người mẹ đâu rồi

Con Gái chạy vào phòng, thì thấy người mẹ nằm trên giường, con gái lay gọi mẹ thì thấy bên cạnh đó Mẹ ko tỉnh. Bàn tay bà mẹ mới đầu âm ấm, tiếp đến lạnh rồi cứng dần. Con gái gào lên hoảng loạn, call cấp cứu. Xe cấp cho cứu đưa bà bầu đến bệnh dịch viện, bác sĩ xem một lúc rồi bảo bà bầu bị tăng huyết áp thốt nhiên ngột, nhưng con gái đưa chị em đến muộn quá, không cứu giúp kịp nữa rồi. đàn bà lả người ngất xỉu đi. đàn bà chưa khi nào nghĩ ngày này lại đến, Mẹ vẫn còn đấy khoẻ mà, bà bầu vừa nấu cơm cho phụ nữ đấy thôi…

Bố và bé dại em đưa phụ nữ về, con gái không lê bước nổi.

Con Gái vào phòng mẹ thì thấy cái hộp mộc ngày nào. đàn bà đờ đi tay chũm lấy loại hộp của Mẹ, cấm đoán ai hễ vào. Mẹ bình thường là thế, vậy mà giờ đây cái vỏ hộp lại phía trong tay con Gái. Phụ nữ tìm chìa khoá dòng hộp. Cha rưng rưng bảo:

– mẹ để bên dưới chiếu phía đầu giường.

Con Gái mang mở ra. Bên trên hòm là 1 trong những chiếc khăn len color hồng mấy năm ngoái Mẹ đan nhưng con gái không quàng, phụ nữ chê đơn vị quê một cục. Dưới chiếc khăn là một chiếc áo len ấm trẻ con, áo của đàn bà đã mang ngày xưa, chiếc áo được mẹ gấp tức thì ngắn, chiếc áo len thêu tên bé gái, rồi đàn bà lại thấy một quyển vở bao gồm nét chữ của đàn bà ngày đàn bà mới vào lớp 1, những nét chữ quệch quạc ấu thơ, con gái lắp bắp :

– A, dòng ca, trái cà….

Con Gái thấy một vật nào đấy cồm cộm, đàn bà lôi lên, một chiếc kiềng vàng, sát bên là một tờ giấy mẹ viết tức thì ngắn: ” Của hồi môn cho con gái mẹ.

Xem thêm: Ghim ngay các cách mix đồ với màu xanh navy hợp với màu nào, bí quyết chọn áo xanh navy

Thì ra đây là tất cả gia sản của Mẹ, thay mà con gái có lần đã cười cợt nhạo cái hộp gỗ ấy, cái hộp gỗ tàng trữ cả 1 thời khó nhọc của gia đình, cái áo quan gỗ lưu trữ tuổi thơ bé Gái, nuốt nước mắt vào trong, con gái thì thầm với Mẹ: “Con đã sống giỏi mẹ ạ, nhất thiết thế”.