Trong Luận ngữ, Khổng Tử có viết: “Phú dữ quý, thị nhân bỏ ra sở dục dã; bất dĩ kì đạo đắc chi, bất xử dã”.

Bạn đang xem: Những câu chuyện về khổng tử

Có nghĩa là: giàu có và ấm no thì ai ai cũng thích, nhưng những người dân thật sự xuất sắc đẹp biết làm thay nào để thực sự đạt được nó.

Việc sở hữu một vài tiền khăng khăng và một vị thế trong xóm hội không ngờ vực gì chính là thước đo thành công trong cuộc sống thường ngày bình thường.

Tuy nhiên, nếu bạn không biết thì 20% số lượng dân sinh thế giới kiểm soát và điều hành 80% số của cải nhưng con bạn làm ra.

Khổng Tử tin rằng, một người có thể đứng ở đỉnh cao của kim từ bỏ tháp giỏi không dựa vào vào cường độ mà người đó yêu mong với bản thân mình, và chủ yếu Khổng Tử là tấm gương to phệ cho điều này.

Khổng Tử học đàn

Vào thời Xuân Thu, ở nước Lỗ bao gồm một bậc thầy về âm thanh tên là Sư Tương. Không ít người yêu mến ông, trong những số ấy có cả Khổng Tử. Năm 30 tuổi, Khổng Tử vẫn bái Sư Tương làm thầy dạy lũ của mình.

Khổng Tử học đàn rất siêng chỉ, tức thì từ phiên bản nhạc đầu tiên. Sau mười ngày không xong luyện tập, nghệ thuật chơi đàn của Khổng Tử trường đoản cú không thân thuộc đã thành thạo.

Sư Tương nghe Khổng Tử đàn xong khúc nhạc ngay thức thì bảo: “Khúc nhạc này bé đã vô cùng thuần thục, có thể chuyển sang bản tiếp theo rồi”.

Nghe xong, Khổng Tử vực dậy kính cẩn đáp: “Thưa thầy, con tuy sẽ quen cùng với khúc nhạc này nhưng vẫn chưa nắm bắt được kĩ xảo của nó”. Vì thế, Khổng Tử vẫn thường xuyên luyện tập bạn dạng nhạc này như hồ hết khi.

Qua một đoạn thời gian, Sư Tương cảm xúc Khổng Tử đã lũ rất thành thạo, bèn nói cùng với Khổng Tử: “Con đã nắm bắt được kĩ năng của bản nhạc này, phải chuyển sang trọng học bản khác”.

Khổng Tử ngẫm nghĩ về một thời gian rồi trả lời: “Mặc dù con đã thành thạo năng lực chơi đàn, nhưng mà vẫn chưa nắm bắt được tứ tưởng và tình yêu của bài bác nhạc”.

Một ngày nọ, Sư Tương đến nhà đất của Khổng Tử, sau khoản thời gian nghe Khổng Tử đàn, ông ngay mau lẹ bị hấp dẫn bởi tiếng bọn phát ra.

Tư Tương thở dài: “Con vẫn hiểu được bốn tưởng và tình yêu chứa trong bản nhạc đó, chúng ta học từ bỏ khúc mới đi!”. Tuy vậy Khổng Tử lại nói: “Con vẫn không lĩnh hội được bạn sáng tác bạn dạng nhạc này là người như vậy nào!”.

Thời gian cứ như thế lại trôi qua.

Một hôm, Khổng Tử không còn sức phấn kích đến thưa với Sư Tương: “Thưa thầy, bé đã hình dung được người sáng tác của khúc nhạc này là người ra làm sao rồi ạ.

Đó là người có khuôn khía cạnh trang nghiêm thuộc thân hình vạm vỡ, góc nhìn sâu sắc đẹp sáng ngời. Trong trái tim người đó luôn luôn có một suy nghĩ: “Lấy đức phục người, cảm hóa tứ phương. Người như vậy, quanh đó Chu Văn vương thì không thể là ai khác”.

Sư Tương hết sức bỡ ngỡ nói với ông: “Không sai, bản nhạc đó chính là của Chu Văn Vương. Sự chịu khó và nỗ lực của con thật hay vời”.

Khổng Tử nổi tiếng là một trong những người tài hoa, uyên bác. Trong bất cứ việc gì ông cũng đều hành động cẩn trọng, mày mò tường tận gốc rễ, lĩnh hội từng chút một.

Chính vày thế, ông mới rất có thể thấu hiểu, kĩ càng bể trí thức của thiên hạ.



Yêu cầu của người tiêu dùng đối với phiên bản thân quyết định đa phần việc bạn có thể đạt đến đỉnh điểm của thành công xuất sắc hay không

Dù là trước đây hay bây giờ, đa số người thường khó đáp ứng nhu cầu được đông đảo yêu ước của giáo viên, lãnh đạo khi đến lớp hay làm việc.

Khổng Tử hoàn toàn có thể trở thành một bạn vĩ đại như vậy không thể vứt qua việc ông luôn yêu cầu bản thân cao hơn nữa cả vấn đề người khác yêu mong ở ông.

Đây đó là sự khác biệt giữa những người dân thực sự thành công và những người tầm thường.

Yêu cầu của một tín đồ đối với bản thân càng cao thì tài năng thành công của bạn đó càng lớn.

Ví dụ, vào công việc, nếu khách hàng đặt cho khách hàng mục tiêu kết thúc doanh số là 200.000, bạn cũng có thể hoàn thành nó thì tất nhiên đó cũng đã là một thành công.

Nhưng khi rước nó so sánh với những người có kim chỉ nam là 1 triệu, thì phương châm 200.000 của chúng ta vẫn còn khoảng cách rất xa.

Cũng như thế, lúc còn đi học, chúng ta luôn thấy một hiện tượng lạ - sau khi nhận được công dụng của kì thi, đa số chúng ta học sinh xuất sắc không chấp thuận với điểm số mà họ đạt được, cho mặc dù cho là 9 tốt 9,5 điểm.

Thực ra, đây không hẳn là họ đang nỗ lực ý nhằm khoe khoang, mà hội chứng minh, cho dù cao mang đến đâu nhưng mà không đạt mang đến yêu cầu của họ, đều được xem là vẫn thất bại.

Nếu bạn có nhu cầu đứng trên đỉnh cao thành công mà ko phải người nào cũng có thể đạt tới, bạn sẽ phải nghiêm khắc với chính bản thân. Nói một cách đơn giản dễ dàng hơn, hãy như Khổng Tử, yêu cầu cao với phiên bản thân ngay từ hầu như việc bé dại nhất.

Một thánh nhân khác, Lão Tử cũng đã từng dạy rằng: “Nếu các bạn kết thúc cẩn thận như khi bạn bước đầu bạn sẽ không còn thất bại”.

Trong nhiều trường hợp, điều quan trọng đặc biệt nhất không phải tính chất của việc việc như thế nào, nhưng mà là cách biểu hiện xử lý của họ ra sao.

Ngay từ đều việc nhỏ dại nhặt nhất, nếu bạn không tráng lệ với nó thì dần dần bạn cũng biến thành không thể làm giỏi những bài toán lớn hơn.


Cuộc sống biệt lập của người anh tỷ phú và fan em túng thiếu tiết lộ 3 lý do khiến người nghèo mãi nghèo

Khổng Tử suốt cả quảng đời coi việc truyền bá văn hóa truyền thống cuội nguồn là nhiệm vụ của mình, ông coi trọng việc giáo dục, cả đời ông luôn luôn tuân theo tôn chỉ học không chấm dứt nghỉ, dạy bảo không mệt nhọc mỏi, đã giữ lại cho hậu nhân những bài xích học làm bạn sâu sắc.

*
Tạo hình nhân đồ vật Khổng Tử bên trên phim. (Ảnh: Younrenba)

Nhan Hồi đã từng nói: “Phu tử tuần tuần nhiên thiện dụ nhân”, ý rằng thầy tuần từ bỏ mà khôn khéo dẫn dắt người. Còn Chu Hy thì nói: “Phu tử giáo nhân, những nhân kỳ tài”, nghĩa là, thầy dạy fan ta dựa vào trình độ khác nhau của từng người. Qua những câu chuyện dưới đây rất có thể thấy Khổng Tử giáo dục đào tạo học trò trong cả trong sự giao tiếp thông thường.


1. Khổng Tử luận đàm về đạo lý bắt ve

Một ngày nọ, Khổng Tử cùng những môn đệ chu du mang lại nước Sở. Lúc đi ngang sang một khu rừng, Khổng Tử và các môn đệ gặp một ông lão gù sống lưng đang sử dụng gậy tre để bắt ve. Khi ông lão bắt ve, chỉ đơn giản và dễ dàng giống như ông nhặt cái nào đấy ở dưới đất lên; ông đơn giản dễ dàng không để sẩy bé ve nào.

Khổng Tử mang lại gần với cúi đầu chào ông lão. Khổng Tử hỏi ông: “Tiên sinh, chuyên môn bắt ve của tiên sinh thiệt thành thục, tiên sinh bao gồm đạo lý gì?”.


Ông lão ngước lên cùng trả lời: “Ta tất cả đạo lý. Thời điểm cực tốt để bắt ve sầu là hồi tháng Năm hoặc mon Sáu. Khi không đúng thời điểm, đừng vội vàng mà nên kiên nhẫn; khi thời khắc đến, đề xuất tận dụng không thiếu và bắt được càng những ve càng tốt, nếu chưa phải đợi quý phái năm.

Khi ta new đầu bắt ve, ta chỉ bắt được giống như những fan khác. Ta để sẩy thường xuyên. Tiếp nối ta đưa ra quyết định tự rèn luyện. Ta để một viên bi nhỏ tuổi trên đầu gậy tre cùng đứng im giữ lại cây gậy nhằm giữ đến viên bi không rơi xuống. Ta mất một vài ba tháng để làm điều này và cuối cùng ta rất có thể giữ được viên bi bên trên cây gậy.

Sau đó, gần như mỗi lần bắt ve sầu ta phần nhiều bắt trúng, rồi ta đưa ra quyết định đặt tía viên bi trên đầu gậy tre cùng tự tập luyện mình giữ lại viên bi đúng vị trí. Khi ta rất có thể giữ được bố viên bi trên đầu gậy tre, xác suất bắt trượt của ta còn ít hơn nữa.

Sau kia ta ra quyết định đặt năm viên bi bên trên gậy tre và lại rèn luyện bản thân duy trì viên bi không rơi xuống. Sau khi ta rất có thể làm điều đó, vấn đề bắt ve trở nên dễ như nhặt cái nào đấy ở dưới đất lên vậy; ta không bắt trượt con nào cả”.


Khổng Tử khen ngợi: “Thật tốt vời!”

Ông lão tiếp tục: “Khi sẽ bắt ve, ta giữ khung người mình bất động đậy như khúc gỗ. Ta giữ chặt cánh tay, cho dù trời đất rộng lớn ra sao, mặc dù mọi thứ bao bọc thế nào, ta sẽ không còn thấy gì ko kể đôi cánh của nhỏ ve mà ta đã bắt. Ta sẽ không còn nhìn lại, ko nghiêng tín đồ và sẽ không còn bận chổ chính giữa đến bất kỳ phiền nhiễu nào. Ta chỉ hoàn toàn để trọng tâm vào con ve; ko gì khiến cho ta chuyển đổi sự chú ý của ta vào nó. Làm sao ta rất có thể bắt trượt nhỏ ve khi ở trong trạng thái như vậy?”.

Khổng Tử cảm thán ko thôi; ông quay về phía những đệ tử cùng nói: “Dụng tâm chăm nhất, tinh thần tập trung cao độ, sẽ rất có thể đạt cho cảnh giới thần kỳ. Vị lão nhân gù lưng này hoàn toàn đạt tới tầng thứ đó!”.

Khổng Tử nói tiếp: “Tất cả các trò đều nạp năng lượng no khoác ấm, nhưng những trò cũng gọi đạo lý này đúng không? Trước tiên bắt buộc buông quăng quật truy ước danh lợi quyền thế, thì mới có thể đạt mang đến cảnh giới đó”.


2. Đạo đối nhân

Một lần Khổng Tử luận bàn với các đệ tử của bản thân mình về đạo đối nhân.

Tử Lộ nói: “Người khác cần sử dụng thiện ý đối đãi cùng với ta thì ta cũng sử dụng thiện ý đối đãi cùng với họ; người khác không sử dụng thiện ý đối đãi cùng với ta thì ta cũng không sử dụng thiện ý đối đãi với họ”.

Khổng Tử đáp: “Đây là bí quyết đối xử của các dân tộc thiểu số không có đạo đức lễ nghĩa”.


Tử Cống nói: “Người khác cần sử dụng thiện ý đối đãi ta thì ta cũng cần sử dụng thiện ý đối đãi với họ, fan khác không sử dụng thiện ý đối đãi ta thì ta đã dẫn dắt bọn họ hướng thiện”.

Khổng Tử đáp: “Đây là phương pháp ứng xử giữa bạn bè với nhau”.

Nhan Hồi nói: “Người khác dùng thiện ý đối đãi cùng với ta thì ta cũng cần sử dụng thiện ý đối đãi cùng với họ, người khác không dùng thiện ý đối đãi cùng với ta thì ta cũng sử dụng thiện ý đối đãi cùng với họ, và lí giải họ hướng thiện”.

Khổng Tử đánh giá rằng: “Đây là bí quyết ứng xử yêu cầu có trong số những người thân. Nói rộng lớn ra thì chân tình đối đãi với người trong thiên hạ mới thực sự là hành thiện”.


3. Lời nói khi tiễn biệt

Một lần Tử Lộ mang đến để cáo từ Khổng Tử trước khi lên đường đi xa.

Khổng Tử nói: “Con ý muốn ta tặng ngay cho bé một loại xe tốt là tặng ngay cho con vài lời?”

Tử Lộ nói: “Xin thầy cho nhỏ một vài lời”.

Khổng Tử nói: “Nếu không xong nỗ lực vươn lên thì cấp thiết đạt được phương châm to lớn; không siêng năng làm tốt việc của bản thân mình thì ko thể có được công dụng tốt; ko đối xử chân thành với người khác nhưng mà so đo đo lường và tính toán thì không thể thân cận với người ta; bạn dạng thân không coi trọng thương hiệu thì không thể mong muốn người không giống giữ thương hiệu với mình; không chân thành và từ tốn với bạn khác thì ko thể cân xứng với lễ nghĩa.

Nếu con rất có thể áp dụng năm vấn đề đó trong phương pháp hành xử và làm việc thì có thể làm được bền dài”.

Tử Lộ cảm ơn thầy sẽ chỉ giáo rồi lên đường.

4. Bạn quân tử phải luôn luôn cẩn trọng

Tử Cống làm quan sinh sống Tín Dương, khi sắp đến nhậm chức, cho bái kiến Khổng Tử, Khổng Tử nói: “Phải siêng năng, phải cẩn thận, phải chỉ đạo sản xuất nông nghiệp nhờ vào thiên nhiên thời tiết. Ko tranh đoạt, không giật bóc”.

Tử Cống nói: “Từ hồi trẻ, con đã theo học thầy, lẽ nào con đã từng có lần phạm lỗi giật bóc”.

Khổng Tử nói: “Con còn không hiểu nhiều sâu thêm nữa. Dùng tín đồ tài đức đi thay thế sửa chữa người đại tài đức thì hotline là ‘đoạt’; dùng kẻ bất tài sửa chữa người tài năng gọi là ‘phạt’; chủ yếu lệnh thả lỏng mà hình phạt hung ác gọi là ‘bạo’; lấy hết điều giỏi về mình thì call là ‘đạo’ (trộm). Đạo không những là trộm cắp tài vật.

Ta nghe nói: Thiện ở làm quan, hành sự theo luật pháp giúp đến bách tính được lợi; kẻ có tác dụng quan bất thiện, bóp méo pháp luật, để cho bách tính bị tổn hại, đây là căn nguyên của dân oan. Chỉnh đốn quan lại phong, không tồn tại gì giỏi bằng công bằng; đứng trước tài vật, không tồn tại gì xuất sắc bằng sự liêm khiết.

Xem thêm: Câu Hỏi 18: Bố Tôi 85 Tuổi, Huyết Áp Bình Thường Của Người Già Phải Chú Ý Gì?

Thanh liêm và công bằng không trở nên đổi. Che giếm điểm xuất sắc của tín đồ khác chính là mai một nhân tài; bên trong không lý giải mà ra ngoài phỉ báng cho nhau thì cần thiết sống hòa thuận. Bởi vì vậy người có tu chăm sóc đạo đức, không điều gì là ko cẩn thận. Nghiêm ngặt với phiên bản thân, rộng lớn lượng với người khác mới rất có thể dùng đức hạnh với trí huệ của bản thân mình để chế tác phúc mang đến muôn dân”.