blogradio.vn -Bản thân tôi từng chạy trốn nỗi buồn, tôi nhìn hầu hết người luôn vui vẻ mà ước giá như bản thân được như họ. Nỗ lực nhưng giờ đây tôi nhận biết nỗi bi đát khiến cuộc sống thêm phong phú, thêm đáng giá.Khi ta nhận thấy nỗi ai oán thật đẹp nhất mọi lưu ý đến về cuộc sống đời thường sẽ thay đổi khác.

Bạn đang xem: Tôi có một nỗi buồn thật đẹp

***

Tôi không đam mê sự chia ly, không thích hợp những bài hát bao gồm ca từ bỏ rầu rĩ. Bởi cuộc sống thường ngày này vốn vẫn không dịu dàng và thú vui chỉ mãi mãi vỏn vẹn vào chốc lát. Đương nhiên chưa hẳn tôi nhìn cuộc sống thường ngày bằng bé mắt bi đát mà thực tế chứng minh nỗi bi hùng là một trong những phần của cuộc sống. Tất cả khi không có nỗi buồn chúng ta lại cảm xúc thiếu.

Những ngày đầu tháng mười trời ban đầu vào thu. Ở nơi tôi thời tiết tất cả vẻ lạnh lẽo hơn nhưng cái nóng của ngày hè vẫn còn còn sót lại vào thời điểm giữa trưa và đầu chiều. Chiều nay cũng chẳng không giống những buổi chiều kia là mấy, tuy vậy nó gồm phần đặc trưng hơn. Hoàng hôn của từ bây giờ có màu domain authority cam.

Tôi thấy một color cam cam hoà lẫn với chút tim tím mơ màng địa điểm cuối chân trời. Bắc dòng ghế gỗ ra ban công tôi mong ngắm nhìn màu sắc tuyệt vời này một lúc. Bình thường tôi không thích hợp nghe nhạc trữ tình tuy vậy với khung cảnh này một chút âm nhạc da diết,sâu lắng lại tương xứng hơn bao giờ hết. Bài hát “Nhìn những ngày thu đi” của gắng nhạc sĩ Trịnh Công tô chầm lờ lững vang lên, tôi bất chợt suy ngẫm tráng lệ và trang nghiêm hơn về nỗi buồn.

Tôi tin rằng không ai trên thế giới này ưa thích nỗi buồn. Nỗi bi lụy thật phiền phức,thật đáng ghét. Thế nhưng sẽ thế nào nếu bọn họ học cách đồng ý “sự phiền phức” này với trân trọng nó như niềm vui. Cuộc sống đời thường sẽ dễ dàng thở hơn buộc phải không. Thế nhưng điều này thiệt khó. Khi buồn chúng ta luôn tìm biện pháp thoát ra hay cụ làm một việc nào đấy tích rất để quên nó đi. Đôi lúc ta thấy mình thật âu sầu khi thấy nó cứ đeo dính dai dẳng chẳng chịu đựng rời.

*

Khi buồn nhiều người chọn ở một mình, đa số người chọn tụ tập anh em cho khuây khoả nhưng rất nhiều nỗi ai oán cứ như tua tơ giăng mắc vào lòng khó tính vô cùng. Gật đầu nỗi buồn là 1 trong những chuyện cạnh tranh nhưng chưa hẳn là ko thể.

Nhìn khoảng trời chiều màu domain authority cam tôi thấy nó rực rỡ, lôi kéo lạ kì. Ngày đã tàn, đêm dần buông sau này sẽ là 1 ngày mới. Rạng đông như niềm vui, sự bắt đầu còn hoàng hôn như nỗi buồn, nỗi nhớ, sự phân tách ly, các gì xinh xắn như đang dần đến hồi kết. Tuy vậy bình minh cùng hoàng hôn luôn là nhì khoảnh khắc đẹp tuyệt vời nhất trong ngày. Hai giây phút đó làm cho một ngày thật sệt biệt. Thú vui thật đẹp, còn nỗi bi ai nó bao gồm đẹp không? Tôi cho rằng có.

Tôi nhận định rằng “Nỗi bi ai thật đẹp”, cho phép bản thân sống thông thường với nỗi buồn không có gì là xấu cả. Nhờ có nỗi buồn chúng ta mạnh mẽ hơn, trưởng thành và cứng cáp hơn. Gật đầu đồng ý nỗi buồn để bạn dạng thân trở nên tân tiến hơn đó là vấn đề quý giá biết nhường nào.

Bản thân tôi từng chạy trốn nỗi buồn, tôi nhìn hầu như người luôn luôn vui vẻ mà ước giá như bản thân được như họ. Chũm nhưng giờ đây tôi phân biệt nỗi bi quan khiến cuộc sống đời thường thêm phong phú, thêm xứng đáng giá.Khi ta nhận biết nỗi bi thiết thật đẹp mắt mọi để ý đến về cuộc sống sẽ đổi khác.

Nhiều bạn không cho phép mình buồn, cấm đoán phép bạn dạng thân được gục ngã, nhưng xúc cảm luôn buộc phải được chúng ta ve vuốt. Quá cứng nhắc với phiên bản thân cũng ko phải là một cách hay. Bi hùng thì dừng lại đôi chút. Buồn thì nên vỗ về bản thân. Chẳng thể hotline ai là người thất bại nếu họ đã nỗ lực đủ nhiều. Hãy chú ý nỗi buồn theo hướng khác đi chúng ta sẽ thấy phần lớn thứ ngoài ra không tệ mang lại thế.

*

Trời về tối hẳn, tôi mang dòng ghế gỗ vào nhà. Một ngày lại qua đi. Ngày mai chúng ta sẽ nghênh tiếp một bình minh bắt đầu và gặp mặt lại hoàng hôn vào cuối ngày. Quá trình đó cứ lặp đi tái diễn như thế, nhưng vẫn là bình minh, là hoàng hôn đó tuy nhiên bọn họ lại biến hóa từng ngày.

Hoàng hôn như khoảnh khắc sau cuối của sự hồi sinh. Hoàng hôn qua đi rạng đông sẽ tái sinh trở lại. Bởi vì vậy trên đời không có sự chia ly mà chỉ có xong xuôi để chào đón những điều mới. Bây chừ nghĩ lại hoá ra tôi ko ghét sự chia ly đến thế. Chắc rằng tôi sẽ nghe những bản nhạc buồn, những bài xích hát đó bắt buộc làm trung tâm trạng tôi xấu đi cơ mà xoa dịu trọng tâm hồn tôi nhiều hơn. Câu tự của bài bác hát chiều nay vẫn lẩn quẩn trong đầu tôi:

“Gió heo may đang về

Chiều tím loang vỉa hè

Và gió hôn tóc thề

Rồi mùa thu bay đi”.

Tôi vẫn nhớ mãi buổi chiều màu domain authority cam.

© Hạ Ly - blogradio.vn

Đã bao giờ, các bạn nghe một bản nhạc bi tráng mà phân biệt rằng nó thật hợp với tâm trạng của mình. Chúng ta lạc lối trong bản nhạc cũ đượm màu đau thương ấy mà cần yếu thoát ra được. Lồng ngực thấp thỏm rất nhiều nỗi nhức miên man của một cuộc tình đang đổ vỡ….? “Tôi tất cả Một Nỗi bi ai Thật Đẹp

Đã bao giờ,bạn viết hàng tin nhắn rồi lại xóa đi, các bạn lại viết rồi không gửi, chỉ lẳng yên ổn gửi chúng nó vào những thùng thư nháp hay chưa?. Lúc buồn bạn lại tìm đến những loại tin nhắn ấy cùng ngắm nghía bọn chúng như một bông hoa xinh rất đẹp giữa ngày xuân nhưng lại đựng chan nỗi buồn

Đã bao giờ, chúng ta thực sự vô cùng nhớ, cực kỳ nhớ fan ấy. Nỗi ghi nhớ ấy hiện hữu và to phệ đến mức bạn sẽ vứt bỏ toàn bộ chỉ nhằm ôm bạn đó một cái ôm thiệt chặt trường đoản cú phía sau. Chỉ lẳng lặng như vậy rồi rời ra tín đồ ấy vĩnh viễn.

Đã bao giờ, bạn nhìn lên xà nhà và ko ngơi được những cơn nấc nghẹn. Đã bao giờ những kỉ niệm như lát cắt, cứa từng mũi sắc và nhọn vào trái tim thương tổn của bạn, hằn lên chúng những nỗi nhớ, rất nhiều niềm đau hay chưa?


Đã bao giờ, các bạn nhớ nhưng không đủ can đảm gọi, nhớ dẫu vậy chỉ quan sát bạn ấy hạnh phúc từ đằng xa, ghi nhớ nhung tương đối nhiều nhưng lại điên cuồng lao vào quá trình như tìm tìm khoảng không chơi vơi cho chính mình. Đã bao giờ…đã lúc nào bạn như vậy hay chưa.

*

“Đã có lúc anh ao ước tim mình nhỏ xíu lại để nỗi nhớ em tất yêu nào thêm nữa. Đã có lúc anh mong hoàn thành thời gian trôi để đầy đủ dấu yêu sẽ không phai mờ…”

Đã bao giờ, bạn nhìn lên nai lưng nhà, chúng ta ra phố, bạn lặng nép vào một góc quán bé dại với vôvàn bóng fan qua lại trước mặt.Có đông đảo ngày mang lại phép bản thân bản thân lạc lối, lạc trong bản tình ca cũ còn sót lại trên làn tóc người thương. Vị đâu con fan ta chỉ lỗi nhịp một lượt trong đời, ngày mà lại ta biết giọt nước mắt không chỉ giành riêng cho mình bên cạnh đó dành cho tất cả những người ấy…

Mặc dù khôn xiết muốn về bên họ, cùng nắm tay bọn họ lạc vào một phiên bản nhạc mới hơn, kết thúc bỏ hồ hết ngày mắt kề gối, đẫm từng lần nước mắt.

Xem thêm: Vì Sao Bị Nghẹt Mũi ? 6 Nguyên Nhân Nghẹt Mũi Thường Gặp Bạn Nên Biết

Chúng ta luôn tiếc nuối phần đông thứ vẫn qua đi, đã tuột khỏi tầm tay với. Tình thương cũng vậy, nó giống như những người bạn dắt tay thuộc đi trên mỗi đoạn đường ngắn dài khác biệt của cuộc đời, nó có tác dụng ta hạnh phúc đến phạt khóc và cũng có thể làm ta khóc nhưng phải cố gượng gạo cười… Rồi để từ bây giờ đây, ta có thời gian ngoảnh lại về chúng.